MƯA ĐÊM VỘI VÃ Cơn mưa đêm, bên ngoài hiên, vội vã Tôi quỵ ngã, trước ngõ nhỏ, chờ em Mưa rơi lạnh, tôi lã chã, trong đêm Em vô tình, nhìn tôi qua, ô cửa Mưa phủ phàng, gió cứ rét, dư thừa Tôi đứng run, trong gió mưa, vì lạnh Bỗng chiếc ô, che cho tôi, đứng cạnh Tôi cữ ngỡ, bàn tay ấy, là em Thật ngỡ ngàng, hóa ra là, mẹ em "Thôi cháu ơi! Hãy về đi, không ốm! Con bé bác, đã có nơi, có chốn Đừng cố chấp, nào được gì, cháu ơi!" Mưa thôi rơi, nhưng lòng tôi, rười rượi Lê đôi chân, lòng nặng trĩu, đeo chì Phóng chiếc Si, vút trên đường, nghĩ suy Có nên chăng, lại kiếm tìm, dang dở..
Tác giả: Nhật Quang Huy, Quảng Trị, 19/03/2024